Giới thiệu
Tác giả: Nguyễn Lang Bất Quy
Chuyển ngữ: Làn Truyện
GIỚI THIỆU TRUYỆN THƯỚC KIỀU TIÊN:
Đệ tử thân truyền của chưởng giáo Trường Nhạc Cung – Lữ Minh Hồ, thiên tư xuất chúng, phiêu dật như tiên. Hắn nuôi một Tiểu Hỉ Thước, tên gọi là Lữ Đại.
Tiểu Hỉ Thước trưởng thành, muốn song tu với hắn, song bị hắn dùng những lời lẽ nghiêm khắc từ chối.
Hàng Châu có thương lái buôn đồ cổ tên Giang Bình tuổi trẻ lại nhiều vàng, ngoại hình thanh tú, một lòng muốn lấy mỹ nhân xứng đôi với mình làm thê tử.
Thanh Minh năm này, Giang Bình và thiên kim nhà Lỗ Tri Phủ ngẫu nhiên gặp nhau ở ngoài cửa Thanh Ba, mỹ nhân khuynh quốc tuyệt sắc, Giang Bình nhất kiến chung tình, chỉ tiếc cách biệt dòng dõi gia thế, cầu hôn trong vô vọng, phải làm sao mới tốt đây?
Đang lúc buồn rầu, một bà lão đêm khuya gõ cửa, truyền lại lời nhắn từ Lỗ tiểu thư, quả nhiên là chàng có tình, thiếp có ý. Giang Bình mừng rỡ như điên, ngày hôm đó hắn sửa soạn áo mũ, ra ngoài hẹn ước, có ai ngờ mỹ nhân lại là yêu quái biến thành, về sau bước lên con đường tà đạo không lối về.
Cùng lúc đó, Lữ Minh Hồ trở lại Trường Nhạc Cung, phát hiện Tiểu Hỉ Thước biến mất không thấy đâu nữa.
Trích đoạn trong truyện Thước Kiều Tiên:
Còn nhớ năm đó Lữ Minh Hồ có nhặt về một con vẹt bị thương ở bên ngoài, nó có bộ lông rất đẹp, hơn nữa còn biết nói, rất đáng yêu. Lữ Minh Hồ bôi thuốc băng bó cho nó, mới nuôi dưỡng có mấy ngày mà Lữ Đại đã cảm thấy khó chịu, không uống nước cũng không ăn hoa quả.
Lữ Minh Hồ nói: “Ngươi làm sao thế? Không thoải mái à?”
Tiểu Hỉ Thước đưa lưng về phía y, đứng ở đầu cành, chua xót nói: “Ngài có sủng vật mới, còn quan tâm đến ta làm gì? Nó xinh đẹp hơn ta, thông minh hơn ta, ngày mai ta sẽ rời khỏi nơi này, tránh cho ngài thấy chướng mắt.”
Lữ Minh Hồ không ngờ Tiểu Hỉ Thước cũng sẽ ghen tị, y sửng sốt hồi lâu: “Nếu ngươi đã không thích thì ta sẽ đuổi nó đi.”
“Ngài nói thật không?” Tiểu Hỉ Thước nhảy nhót xoay người lại, ánh mắt sáng rực nhìn y, chỉ muốn y lập tức đuổi con vẹt kia đi.
Lữ Minh Hồ sờ lên đầu nàng, giọng điệu vừa dung túng vừa bất đắc dĩ nói: “Lòng dạ quá hẹp hòi.”